Trang chủ Tin tức

"Trường Tiểu học Thành Công A- nơi chắp cánh ước mơ em"

28/02/2022
Em Nguyễn Thư Minh hiện nay là học sinh lớp 10 trường PTTH Chu Văn An đồng thời là học viên Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam. Em đã đạt giải Nhì Festival Piano thành phố Hà Nội năm 2019. Mỗi khi nhớ về ngôi nhà Thành Công A, Thư Minh lại bồi hồi, thầm cảm ơn các thầy cô và ngôi trường - nơi đã ươm mầm, nuôi dưỡng, thắp sáng tâm hồn biết bao thế hệ học sinh.

 

Bóng tối bao trùm khắp không gian phòng hoà nhạc, để lại ánh hào quang nơi sân khấu sáng chói rọi. Không khí trở nên tĩnh lặng, sau khi người thí sinh hoàn thành phần thi của mình. Tất cả khán giả đều hướng mắt lên chiếc đàn dương cầm đang lặng im giữa sân khấu, dồn mọi sự chú ý, đón chờ màn biểu diễn tiếp theo. “Mình chắc chắn phải làm thật tốt”, tôi tự nhủ đằng sau cánh gà. Nắm chặt chiếc khăn mùi xoa trong tay, tôi nghe rõ nhịp đập dồn dập nơi lồng ngực. Từng câu hỏi bắt đầu nảy ra trong tâm trí tôi: “Nếu mình mắc lỗi thì sao?”, “Lỡ như mình không đủ xuất sắc thì sao?”, “Phải làm thế nào, nếu mình đánh mất cơ hội quý báu này?”. Những suy nghĩ ấy ngày càng lớn dần và dường như chúng đã lấn át sự tự tin tôi chuẩn bị suốt cả quá trình luyện đàn hơn mười năm vừa qua. Cuối cùng, nỗi sợ mà tôi luôn tìm cách lẩn tránh đã lộ diện: “Nghệ thuật có thực sự là con đường dành cho tôi không?”

Gia đình tôi không có truyền thống âm nhạc. Thời công nghệ chưa phát triển, trong nhà tôi cũng chẳng có mấy băng đĩa nhạc. Bởi vậy, sự xuất hiện của chiếc đàn piano đã đánh thức trí tò mò của một đứa trẻ ba tuổi hồi ấy. Nhìn những ngón tay của chị gái tôi lướt trên phím đàn, tôi càng khao khát được học cách chơi đàn, được lắng nghe những âm thanh từ tâm hồn mình. Cứ như vậy, tôi bắt đầu tới lớp học đàn và được gặp người giáo viên sau này đã thay đổi cuộc đời tôi - cô Mai Hương - người giảng dạy bộ môn âm nhạc tại ngôi trường Tiểu học Thành Công A tôi theo học. Đều đặn một tuần hai buổi, tôi kiên trì luyện đàn suốt mấy năm và coi đó như một hoạt động ngoại khoá sau những giờ học văn hoá trên trường.

Lên lớp bốn, tôi được đại diện trường, tham gia “Hội thi phụ trách sao giỏi” của Quận Ba Đình. Lại một lần nữa, tôi dùng cây đàn như một công cụ hỗ trợ cho phần thi “Tài năng”. Nhận được một cơ hội để thể hiện bản thân, tôi dồn mọi thời gian và công sức để cùng các thầy cô giáo, chuẩn bị nên một phần thi hoàn hảo. Tôi được các giáo viên giúp đỡ tập luyện từng chi tiết nhỏ trong bài thi, được hỗ trợ từng bộ trang phục dự thi. Và đặc biệt, tôi được có những giây phút hồn nhiên, những kỷ niệm quý báu bên các em nhỏ.

Ngày thi đến, cô trò tôi cùng chuẩn bị đủ trang phục, đạo cụ, sẵn sàng di chuyển đến địa điểm thi. Hôm đó là một ngày nắng gắt. Cái nắng oi ả mà khiến cho người ta chỉ muốn trú chân, nghỉ ngơi dưới một bóng râm. Cái nắng oi ả luồn qua mấy lớp áo phục trang, mơn man trên da thịt tôi. Mặc cho cái nắng oi ả ấy, cô trò tôi vẫn tận dụng từng giây phút trước giờ lên sân khấu để tập dượt lại bài thi. Đứng giữa quảng trường, cô Hương cầm ô, che nắng cho tôi luyện đàn, suốt cả tiếng đồng hồ. Bước lên sân khấu, dường như tất cả những khó khăn đã biến mất, chỉ còn lại tôi, chiếc đàn, âm nhạc và những phút giây thăng hoa.

Cô giáo Mai Hương và học sinh Nguyễn Thư Minh đạt giải Nhì cuộc thi “Piano Thành phố Hà Nội năm 2019” – hiện em là học viên Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam.

Ngồi chờ dưới khán đài, dù đã hoàn thành toàn bộ phần thi của mình, tôi vẫn không khỏi lo lắng, sợ rằng kết quả sẽ không được như kỳ vọng. Cô Hương nói với tôi rằng:

-Mỗi người sinh ra, dù có cùng mục tiêu hay không, đều có một xuất phát điểm khác nhau. Trên hành trình chinh phục ước mơ ấy, nếu cứ mải miết chạy đua với người khác, con sẽ không thấy được vẻ đẹp đang hiện hữu trên con đường mình đang đi. Trong mỗi cuộc thi, kết quả đạt được quả thực có đóng một vai trò quan trọng đấy. Nhưng đặc biệt hơn là con đã học được những gì qua quá trình luyện tập, con đã nhận ra mình có thể cải thiện bản thân hơn ở điểm nào,… Dù kết quả có ra sao thì con vẫn là một người chiến thắng. Con đã vượt qua nỗi sợ của bản thân và chiến thắng nó khi dám đứng lên sân khấu.

Câu nói của cô đã xua tan đi tất cả những lo âu, áp lực trong tôi. Và đứa trẻ chín tuổi khi ấy cũng chẳng hề biết rằng, chỉ một câu nói và hình ảnh cô đã trở thành nguồn cảm hứng, nguồn động lực giúp tôi theo đuổi những điều không tưởng, dũng cảm đối mặt với nỗi sợ để biến ước mơ thành hiện thực. Giờ đây, tôi đã là một học sinh lớp mười và cũng là học viên năm hai tại Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam. Cô là người đưa âm nhạc vào cuộc sống của tôi và cũng là người trao cho tôi chiếc chìa khoá, để tôi tự tin đón nhận bất kỳ cánh cửa cơ hội nào đang đón chờ tôi. Tôi thầm cảm ơn cô, cảm ơn ngôi trường Thành Công A đã ươm mầm, nuôi dưỡng nền tảng tư duy, bao bọc và thắp sáng tâm hồn con trẻ, không chỉ cho mình tôi mà là bao thế hệ học sinh theo học dưới mái trường.

Trở lại với thực tại, tìm được chiếc “chìa khóa” khiến tôi theo đuổi con đường nghệ thuật. Tôi tự tin đứng lên, bước vào “sân khấu cuộc đời” với chiếc đàn dương cầm là người bạn đồng hành, là “liều thuốc” chữa lành mọi khó khăn tôi phải đương đầu. Nỗi lo sợ vẫn ở đó, những hoài nghi vẫn ở đó, nhưng chẳng điều gì có thể cản bước được tôi. Vì tôi là “người chiến thắng”.

                Nguồn:  Nguyễn Thư Minh – Cựu học sinh niên khóa 2012-2017.

 



Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá

Chia sẻ: